Chap 197 :
- Tíc tắc tíc….. !
Tôi giật mình tỉnh dậy giữa dòng suy nghĩ miên man, đưa tay vỗ vỗ trán, định thần nhìn lại đồng hồ thì nhận ra mình đã ngủ gật trên bàn từ chiều đến giờ lúc nào không hay :
- “ Đã 2 giờ đêm rồi sao….. ? “
Đưa mắt xung quanh bàn học, tôi thẫn thờ vài giây rồi thở hắt ra, mở tủ quần áo lấy ra một hộp bìa nhỏ, và rồi cẩn thận xếp những mảnh xốp và hạt châu, những mẩu giấy nháp thơ, tấm thiệp mừng Tết của Vy vào trong hộp rồi đóng nắp lại.
Tần ngần nhìn chiếc hộp trong tay một hồi, tôi quyết định kéo hộc bàn ra, lấy những món đồ khác để bên ngoài, và với nỗi niềm luyến tiếc, tôi cất chiếc hộp ấy vào nơi sâu nhất của ngăn bàn.
- “ Thôi, ngủ yên nhé ! “ – Rồi tôi lấy những món đồ khác nằm đè lên trên chiếc hộp đó.
Và bất chợt, tôi nhận ra trên tay mình là cuốn sổ dạy Guitar của Tiểu Mai ngày nào. Thoáng ngạc nhiên vì hôm giờ hầu như tôi đã quên bẵng quyển sổ nhỏ này kể từ cái đêm nàng đưa nó lại cho tôi, vài giây lưỡng lự trôi qua, tôi chầm chậm lật từng trang giấy ra xem.
Những trang giấy trắng nhỏ nhắn đầy nét chữ của Tiểu Mai, tinh tế và xinh đẹp như chính chủ nhân của chúng vậy :
- “ Biết ngay là lật sang trang 2 mà, quay lại tập trang 1 đi, trang 3 mới có bài tiếp theo ! “
Lúc trước tôi từng bật cười với trò tinh nghịch này của cô nàng, và bây giờ cũng vậy, suốt những ngày qua tôi lúc này mới có được một lần cười thoải mái đến vậy.
- “ Hợp âm Fa trưởng khá là khó, nhưng ngón tay Nam dài nên cố tập nha, đây là hợp âm mình thích nhất đó, hi ! “
- “ Trong Guitar Fingerstyle thì Palm là kĩ thuật căn bản nhất, nó giúp mình vừa tạo ra nhạc mà lại vừa có tiếng trống do lòng bàn tay dập vào thùng, thử xem, hay lắm đó Nam ! “
- “ Nè, bây giờ Nam tập Tapping nhé, đến khi vào bài Wings you are the hero thì sẽ có đoạn Tapping bằng cả hai tay, kĩ thuật này Mai chỉ biết chứ không tập được, hì hì, nhưng có khiếu như Nam thì chắc là sẽ được thôi, cố gắng ha ! “
- “ Đến đây mà cảm thấy khó thì chắc chắn là do lúc trước Nam tập Artificial Harmonic không kĩ, quay lại trang 47 đi, cấm có cãi ! “
Tôi bỗng nhiên thấy lòng mình đã dần ấm áp hơn, nhớ lại những ngày tập đàn ở nhà Tiểu Mai, lúc ấy thật vui biết mấy. Lúc nào trước mặt tôi cũng là tách trà đào và dĩa bánh ngọt thơm phức, rồi một bà cô sư phụ xinh đẹp nhưng cũng không kém phần hắc ám, sẵn sàng bắt tôi ở lại tập thêm giờ đến hết bài mới thôi. Có lần tôi thì đau tay mặt nhăn mày nhó, nàng thì khúc khích cười bảo tôi yếu kém, thế là tôi tò tò dụ cô nàng đàn thử, rồi búng mạnh ngón tay tôi vào tay nàng. Tiểu Mai giật mình rồi bặm môi chẳng nói chẳng rằng bỏ đi vào trong, bỏ tôi đần mặt ngồi ở phòng khách một mình. Một hồi sau thấy tôi cũng im ru, nàng mới quay trở ra lại :
- Chơi ác, đau tay quá nè ! – Nàng bĩu môi trách khẽ.
- Ừ… xin lỗi, Nam cũng đau lắm ! – Tôi vờ rầu rĩ.
- Sao vậy ? Cũng đau tay hở ? – Tiểu Mai ngẩn ngơ thắc mắc.
- Không ! – Tôi lắc đầu làm bộ thiểu não.
- Chứ sao ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Thì cô em bỏ vào trong rồi, lấy ai pha trà cho bản vương nữa ! – Tôi nói rồi phá lăn ra cười.
Nàng đỏ bừng mặt rồi giậm chân kéo đàn ra, tay cầm cuộn báo rượt tôi chạy khắp nhà :
- Vô duyên, đứng lại đó !
- Ha ha, có điên mới nghe lời ! – Tôi nhảy phốc qua ghế.
Những ngày ấy thật vui và hồn nhiên biết bao nhiêu, tiếc thay tôi lại không biết trân trọng nó, mà chỉ xem Tiểu Mai dạy đàn cho tôi như một lời hứa, là một nghĩa vụ. Để rồi ít lâu sau, tôi lạnh lùng trả đàn lại cho nàng, và phũ phàng quay đi, dù biết phía sau lưng, Tiểu Mai vẫn lặng nhìn theo tôi.
Nỗi buồn khi trước thoáng qua, tôi thở hắt ra tự trách mình đã quá vô tâm rồi, bây giờ âu cũng là nhân quả, vô tình Khả Vy đã đối xử với tôi hệt như những gì tôi làm với Tiểu Mai.
Lật sang những trang khác, tôi nhìn những nét chữ nhỏ nhắn như vẽ lên nốt nhạc nhẹ nhàng trôi ra bên ngoài, sống động cùng dịu êm trong đêm. Nhưng nét chữ ấy dừng lại ở trang gần cuối cùng của quyển sổ, trang giấy ấy trắng hoàn toàn không một dòng được viết. Điều làm tôi ngạc nhiên là trang giấy ấy có vài nét nhoè nhăn nhúm thành hình vòng tròn, cứ như… những giọt nước rơi từ trên xuống và in vào trang giấy.
Đưa tay lần nhẹ trên làn giấy, tôi bất chợt hình dung ra ở lúc nào đó, Tiểu Mai có lẽ đã… khóc, và nước mắt nàng rơi xuống trang giấy này, làm thành những vết nhoè rất đặc trưng. Thế nhưng, trang ấy hoàn toàn không có gì được viết lên cả, dù trông không bình thường chút nào. Tờ giấy khá nhăn và không hẳn là màu trắng thường thấy.
Cầm lên xoay ngang xoay dọc, đưa dưới ánh đèn và nhìn thật kĩ nhưng tôi cũng không phát hiện thêm được gì. Một hồi sau, tôi tựa hẳn người vào ghế lặng im nhìn trang giấy, rồi ngồi lại và với tay định lấy cái kẹp giấy chèn vào giữa để khi khác xem lại, thì vô ý tay tôi hất vào cốc nước lọc trên bàn, và nước tràn ra cả mặt giấy tôi đang mở :
- “ Chậc…sơ ý quá ! “
Tôi vội lấy quyển sổ lên và phủi nước xuống, lấy khăn lau khô mặt bàn rồi khẽ nhăn mặt nhìn lại cuốn sổ, lòng chợt hi vọng nó đừng bị hư tổn dù rằng tôi thoáng bất ngờ vì chẳng rõ tại sao tôi lại hi vọng như vậy.
Và giây tiếp theo, tôi sửng sốt nhìn trang giấy trắng xoá không có gì viết lên khi nãy, bây giờ những nét chữ ngay ngắn của Tiểu Mai đã dần hiện ra theo làn nước đang phủ lên. Vài giây bất động trôi qua vì ngạc nhiên, tôi quyết định dốc một ít nước vào trang giấy ấy và trải đều ra xung quanh, rồi bần thần đọc những dòng chữ viết đang dần hiện ra lúc này :
- “ Mình không biết là lúc nào Nam sẽ đọc được những dòng này nữa, cũng có thể lúc Nam đọc rồi thì mình đã không còn ở đây nữa, hoặc cũng có thể Nam sẽ không bao giờ đọc. Nhưng, mình vẫn hi vọng một lúc nào đó, những dòng này sẽ được biết đến.
Ừ, tối hôm nay… Mai không trách gì Nam đâu, thật đó, chỉ là hơi bất ngờ thôi, hi, nên đừng lo gì nha…hai đứa mình…vẫn là bạn tốt nha ! “
Nét chữ đến đây dường như run run và có phần nguệch ngoạc, đúng ngay chỗ bị nhoè.
- “ Mai chỉ muốn như vậy thôi, và… chuyện tập đàn ấy, lúc nào tiện hơn thì Nam lại sang học tiếp nhé, vì… Nam hứa với mình là sẽ tập đến nơi đến chốn rồi mà, đừng bỏ dở, sẽ tiếc lắm đấy. Âm nhạc không có tội gì đâu, mình cũng sẽ không làm khó gì cả, chỉ đơn thuần là nếu được thì Nam đến nhà mình tập rồi về, nhé ? “
Tôi chợt thở nấc lên, nghe lòng mình chùng xuống đầy não nề.
- “ Và còn… có thể khi nào Nam đọc đến trang này rồi thì biết đâu mình lại đang ở Nhật,nên nếu lúc nào Nam muốn sang tập Guitar thì hãy đến nhà Mai lấy đàn nhé. Ở hướng chuông cửa tính từ viên gạch đầu tiên, Nam vòng tay qua cửa sắt vào bên trong là sẽ thấy có một khoảng trống nhỏ, mình để chìa khoá cổng dự phòng ở trong đó. Và ở dưới chậu trúc kiểng bên trong sân là chìa khoá nhà, Nam lấy nó mở ra là vào phòng khách được rồi….nhớ nha !
Vậy thôi, mình sẽ không nghĩ gì nhiều đâu, Nam cố gắng tập nhé, rồi còn đàn River flows in you bằng Guitar nữa, hi….. !
Tạm biệt…… ! “
Tôi thừ người ra bất động, thẫn thờ hồi tưởng lại đêm hôm ấy, lần đầu tiên tôi nắm tay Tiểu Mai, và rồi ít phút sau tôi thẳng thừng nói rằng sẽ không đến tập đàn nữa. Tiểu Mai nhìn tôi bàng hoàng, nàng lặng yên vào trong nhà, tôi đợi một hồi nàng mới bước ra đưa lại tập vở mà tôi để lại lúc chiều, hẳn nhiên là có kèm theo cuốn sổ tay này của nàng, mắt nàng hoe đỏ như vừa mới khóc.
Và tôi giờ cũng đã biết nàng rốt cuộc bảo tôi đứng đợi là để làm gì, chính là viết nên trang giấy này đây. Tôi có thể hình dung ra được đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang run rẩy viết những dòng này, và từng giọt nước mắt vô tình rơi xuống làm nhoè trang giấy cùng chính nỗi buồn của nàng lúc ấy.
- “ Đến tận lúc ấy, em vẫn còn lo cho tôi như vậy sao ? Sau tất cả những gì tôi đã vô tâm và lạnh lùng với em, mà em vẫn nói rằng không trách gì tôi ư ? Tôi… tôi nợ em quá nhiều rồi, Tiểu Mai à, tôi thật tâm không muốn mình nợ em thêm một món nợ ân tình nào nữa…. ! “
Bây giờ, tôi đã hiểu rõ, thấu hiểu tất cả những gì Tiểu Mai đã phải trải qua. Cảm giác nhìn người mình thương mến cười nói vui vẻ bên người khác thật đau đớn, nó như lưỡi dao cứa sâu vào tim, không rỉ máu nhưng vẫn đau đến thắt chặt, tưởng chừng uất nghẹn không thể nào thở được. Tôi cũng hiểu tại sao những ngày ấy nàng lại học hành sa sút đến vậy, và rồi ngày hôm sau nàng phải bỏ về giữa lớp. Tôi biết lúc ấy hẳn nàng cũng cảm thấy trống rỗng và buồn bã như tôi bây giờ, nhưng tệ hơn là nàng không có ai sẻ chia, và nàng lại là con gái, thật không dễ dàng gì khi ngày nào cũng phải nhìn thấy tôi tình tứ cùng Vy…..
Gấp quyển sổ lại, tôi thở dài buồn bã, nghe tim đau nhói từng hồi….
Tôi cuối cùng cũng đã cảm nhận được hết rồi, Tiểu Mai …. !
Chap 198 :
Tiểu Mai nói đúng, cuốn sổ Guitar của nàng là nhìn vật nhớ người, cầm nó trên tay, tôi chưa hết buồn về chuyện của Vy thì nay lại gợi lên trong lòng nỗi áy náy ngày trước về Tiểu Mai. Vậy nên chạng vạng tối của ngày hôm sau, tôi tần ngần dựng xe đứng trước nhà nàng, lưỡng lự không biết có nên vào hay không.
- “ Chậc… thôi thì chấm dứt hết một lần cho xong, từ nay mình cũng không thích ai nữa rồi ! “
Nghĩ ngợi một hồi, tôi quyết định bước lại gần cánh cổng, đưa tay ngang với chuông cửa rồi luồn vào trong như lời Tiểu Mai, quờ quạng vài giây thì tay tôi chạm đúng chỗ hổng của phần tường nhà lót thiếu 1 viên gạch. Lọ mọ mấy ngón tay, cuối cùng tôi lôi ra được chiếc chìa khoá cổng dự phòng của nhà Tiểu Mai.
Cầm chìa trên tay rồi, tôi tự dưng lại ngần ngừ muốn thay đổi ý định, đang muốn để chìa khoá về lại chỗ cũ thì chợt có hai người đi bộ ngang qua đường nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng một tên trộm đạo. Thế là lỡ đâm lao phải theo lao, tôi cố giả bộ thản nhiên như đây là nhà của mình, đường hoàng tra chìa vào ổ khoá.
- Cách ! – Tiếng ổ khoá bật mở, tôi đẩy cánh cổng màu đen sang bên và dắt xe vào trong sân.
Xung quanh khu nhà Tiểu Mai là con đường trồng đầy những hoa sữa, lúc này trời chỉ vừa sập tối, tôi bất giác nghe làn gió đưa mùi hoa sữa thơm dịu nhẹ, đứng trong sân vườn nhà nàng, lòng bỗng dưng nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Mai. Nhìn hòn non bộ ở góc hồ nước, tôi thoáng thấy lại hình ảnh mình bị Tiểu Mai ném bóng vào mặt của mùa hè năm trước thiếu điều muốn gãy mũi, khi tôi “ tình cờ “ sút bóng vào nhà nàng.
- Vậy mà đã 1 năm rồi… ! – Tôi mỉm cười, thở dài não nề.
Đưa mắt về chậu trúc kiểng trên bậc tam cấp, tôi nhìn săm soi một hồi rồi cũng thấy được chùm chìa khoá nhà Tiểu Mai để gần những ô cỏ xanh mọc lún phún ra khỏi chậu cây.
Mở cửa phòng khách nhà nàng ra, tôi nheo mắt lần mò tay với tìm công tắc điện. May thay công tắc ở ngay bên phải, đèn phòng bật sáng, tôi bất chợt cảm thấy một điều gì đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Cảm giác như đã lâu rồi tôi mới trở về nhà, và lạ lẫm vì lần này chỉ có mỗi mình tôi mà thôi. Những ô cửa sổ đã đóng kín, dàn ghế salon được phủ lên lớp vải che bụi, chiếc Piano đã đóng nắp một cách hờ hững, và cây đàn Guitar được dựa trên giá đàn, nằm buồn chơ vơ như thiếu đi chủ nhân của nó.
Tôi tự nhiên hiểu ra mình nên làm gì, đi ra sau bếp tôi tìm chổi quét nhà, mà kể cũng kì lạ, tôi quét nền nhà Tiểu Mai kĩ càng và sạch sẽ hệt như lúc ở nhà tôi vậy. Đến cả bụi bặm trên bàn ghế và chiếc dương cầm tôi cũng lọ mọ quét cho bằng hết, như thể tôi đang tự nghĩ nếu mình dọn nhà dùm cho Tiểu Mai thì sẽ bớt đi phần nào áy náy vậy.
Xong xuôi đâu đó, tôi buông chổi rồi ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ đâm ra tự hỏi rốt cuộc mình lại đến đây làm gì vậy kìa, cứ như bị ai dẫn lối mà đi vậy. Ngồi một mình trong căn phòng trống, tôi nhìn quanh quất một hồi rồi đi đến giá đàn Guitar, cẩn thận lấy cây Lakewood ra khỏi bao đàn, nâng niu nó như một báu vật rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
Ngay giây phút tôi chạm vào đàn, lòng chợt dâng lên cảm giác như đang tái ngộ một người bạn tri giao đã lâu không gặp. Nhớ lại khoảng thời gian trước kia, hầu như ngày nào tôi cũng kè kè cây Guitar bên mình, bữa nào không tập đàn là bữa đó thấy bứt rứt gì đâu. Ấy vậy mà, tôi tập đàn vì Vy, để rồi bỏ tập cũng lại vì Vy, tính ra đến giờ tôi ngưng tập đàn cũng gần 3 tháng rồi.
Rải một vòng hết 6 dây đàn, tôi bắt đầu dạo mấy vọng hợp âm căn bản, một cảm giác khó tả dâng trào, âm thanh Guitar đúng là rất đặc trưng, tôi như run cả người lên. Nhất là khi chính tay mình đàn lại bản Song from a Secret Garden, bản này Tiểu Mai đã dạy tôi tập được hơn một nửa, nhưng đến vài ngày sau tôi lại bỏ dở giữa chừng và ngưng không học nữa.
Vì vậy ngày hôm nay, trong tâm trạng buồn bã và chán nản, tôi cô độc chơi từng nốt nhạc trong bản hoà âm không lời ấy. Lúc này đây, tôi chợt hiểu ra thế nào là nhập tâm vào nghệ thuật, chỉ khi đang buồn như lúc này đây thì tôi mới cảm thấy mình chơi được bản nhạc này có hồn đến vậy, trầm buồn và sâu lắng.
Tiếng đàn Guitar nhẹ nhàng thánh thót vang lên trong ngôi nhà trống, trong vô thức, tôi hình dung ra Tiểu Mai nét mặt thoáng buồn, lẻ loi chơi dương cầm trong ánh chiều tà như tôi lúc này đây. Càng nghĩ đến điều đó, tôi lại càng không dám đưa mắt nhìn về chiếc Piano nơi cửa sổ, và tôi…. cũng buông cây Lakewood xuống, lòng chợt buồn đi vì thấy áy náy về những gì tôi đã làm với Tiểu Mai, tôi hoàn toàn không xứng đáng chạm vào đàn của nàng nữa, tôi cũng không có tư cách bước vào nơi này nữa rồi.
Cất đàn lại vào bao, tôi đưa mắt nhìn hết phòng khách một lượt, mọi thứ vẫn còn như cũ, chỉ khác là bây giờ đã không còn những lúc tôi chọc giỡn Tiểu Mai và bị nàng hờn dỗi, hay những khi tôi cứ xẹt ra xẹt vô nhà bếp mà ăn vụng khi nàng đang nấu ăn nữa.
- “ Ừ….tôi không thể nợ em thêm một món nợ ân tình nào nữa đâu, Tiểu Mai… ! “ - Tôi lắc đầu thở dài, rồi để lại cuốn sổ Guitar của nàng trên bàn, và thẫn thờ quay bước ra ngoài.
Đóng cánh cổng sắt lại, tôi luồn tay qua trả chìa khoá vào ô gạch cũ rồi dắt xe xuống lề đường, lòng cố nán lại nhìn nhà nàng một lần nữa rồi đạp về, tự nhủ sẽ không bao giờ tôi đến đây nữa.
Con đường Tuyên Quang buổi tối sực nức những mùi thơm của bánh xèo và vịt quay, mọi khi tôi vẫn hay chở Vy dạo qua nơi này, và tôi còn bông đùa rằng hai đứa nên ghé vào quán, kêu 2 con vịt ra ai ăn hết trước thì được miễn phí. Vậy mà giờ đây, khi tôi đưa mắt nhìn về phía góc quán quen thuộc ấy, từ trong hẻm phóng xe ra là… tên con trai ấy vẫn đang chở Khả Vy đằng sau, và Vy thì vô tư cười nói cùng hắn. Tôi nghe tim mình thắt lại, không thể đạp xe được nữa mà dừng hẳn, lặng nhìn cho đến khi hai người ấy khuất nơi cuối đường.
Dù đã xác định là tôi sẽ không còn vương vấn gì với Vy nữa, nhưng sao lúc nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vẫn còn đau lắm. Em ấy vẫn tình tứ với tên kia hệt như tuần trước, dù rằng nhỏ Huyền đã bảo đó chỉ là anh trai, và chính Vy lại còn gửi giấy nói là sự thật chẳng phải như tôi nghĩ. Thế nhưng lúc này đây chẳng phải mọi thứ đã rõ ràng lắm rồi sao ?
- “ Nhà tên đó hình như cũng ở đường Tuyên Quang, tao với thằng Dũng thấy 2 lần rồi ! “
Tôi nhớ lại lời nói của bọn Khang mập lúc trước, giờ thì tôi đã hoàn toàn tin rồi đấy, hoá ra lúc này tôi vô tình đang dừng xe đúng ngay quán internet mà bọn tôi vẫn hay chơi. Và vậy là chắc hẳn những gì tôi nhìn thấy khi nãy cũng y hệt như những gì bọn thằng Khang và Dũng xoắn đã chứng kiến vào mấy hôm trước.
- Ừ, thế mà bảo là sự thật không phải như vậy đấy ? Ngày nào cũng đi chơi thế kia mà, đến độ bạn bè giờ ai cũng biết hết, thế thì anh trai với chả em gái cái nỗi gì nữa !
- Thôi mày ơi, chẳng phải mày đã chấp nhận cái sự thật này rồi hay sao chứ ?
- Tao biết… nhưng suy nghĩ là một chuyện, còn tiếp nhận sự thật lại là… nó khó hơn tao nghĩ !
- Dẹp đi, giờ xem như hết rồi, không có tình cảm chi nữa !
- Ừm… biết…. dù sao thì mọi sự cũng là do tao ngộ nhận rồi hoang tưởng thôi, chứ trách gì Vy được chứ !
Tôi thẫn thờ đạp xe về, trong lòng cứ giằng xé luân phiên giữa một bên là công tố viên quyết liệt vạch tội Vy hết phản bội rồi đến phũ phàng, một bên là luật sư đang ngoan cường bào chữa rằng mọi thứ từ đầu là do tôi sai, là do tôi tự nhận rằng Vy có tình cảm với mình. Mãi đến khi dắt xe vào nhà rồi mà tôi vẫn còn lơ ngơ nghĩ ngợi mông lung :
- Nam, con biết gì chưa ? – Mẹ tôi từ dưới nhà đi như chạy lên trên.
- Ơ.. dạ ? – Tôi giật mình.
- Anh mày đậu bác sĩ rồi, khối B được 24 điểm mà trường Y năm nay lại lấy 24,5 ! – Mẹ tôi nói, không giữ được bình tĩnh.
- Là….sao… ? – Tôi ngơ ngác.
Chốc sau, theo lời mẹ tôi kể lại khi bà đã kìm lại được niềm xúc động, thì đại loại là lão anh tôi thi đại học khối B được 24 điểm, nhưng đại học Y Dược năm đó lại lấy điểm chuẩn cho ngành bác sĩ đa khoa là 24,5 điểm. May phước ba đời làm sao mà ổng được cộng thêm nửa điểm khu vực, thế là vừa đủ điểm đậu, chứ có ông kia là con của bác sĩ bạn bác Hai tôi, cũng thi được 24 điểm nhưng ở Sài Gòn nên tạch luôn, đành ngậm ngùi chuyển sang nguyện vọng 2. Vậy là cuối cùng dòng họ nhà tôi cũng có một người nối nghiệp được bác Hai tôi, khỏi phải nói cả họ nội và gia đình tôi mừng đến cỡ nào, làng xóm biết đến cũng qua chúc mừng. Vì năm đó, cả thành phố Phan Thiết chỉ có 2 người là đậu đại học Y Dược, nhưng chỉ mỗi ông anh tôi là đậu ngành Đa khoa điểm chuẩn cao nhất, còn người kia hình như là ngành Tai – Mũi – Họng nên điểm thấp hơn.
- Để vài bữa nó về đây, mẹ mở tiệc mừng đãi cả xóm mới được ! – Mẹ tôi khấp khởi nói.
- Dạ ! – Tôi gật đầu, cảm thấy tâm trạng đã khá hơn chút đỉnh, cũng nhẹ nhõm một phần vì nhờ ông anh mà 2 năm sau, tôi sẽ không phải khăn gói đi thi ngành Y nữa.
Tối hôm đó, không khí trong nhà tôi vui như trẩy hội, mẹ tôi cứ cười suốt, mắt ánh lên niềm hạnh phúc cùng nỗi tự hào khôn tả. Chỉ riêng tôi là tâm trạng vẫn lấn cấn giữa buồn và vui, vì cái nỗi buồn và tin vui nó đến sát nhau quá, buồn vì cái sự thật vừa thấy lại lần hai, và vui vì ông anh bá đạo làm cú đúp thần sầu hốt luôn cả hai trường đại học danh tiếng nhất là Y Dược và Bách Khoa. Mãi đến khoảng hơn 9 giờ tối, khi mẹ tôi đang nói điện thoại chia vui với ngoài nhà nội, tôi ngồi tựa ghế salon, tình cờ nhìn vào quyển sách Phật giáo mẹ tôi đang đọc :
- “ Vạn vật chí âm chí dương, khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy ! “ – Dòng chữ ấy vô tình đập ngay vào mắt tôi.
Tôi bất động hồi lâu vì sửng sốt, nghe tim đập thình thịch vì điều mình vừa nghĩ ra, vì nếu nó là đúng thì tôi đã có thể tháo gỡ cái tâm trạng trống rỗng lúc này, có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh day dứt về Khả Vy. Và đó là cái đêm mà sau khi đọc câu chân ngôn nhà Phật, tôi vô tình ngộ ra được một chân lí mới của riêng tôi, mà sau này tôi vẫn hay gọi đó là “ Vong tình thiên thư “ . Thật vậy, có lẽ nhờ bộ thiên thư tự lãnh hội này mà cuộc đời tôi từ đêm đó đã rẽ sang một bước ngoặt mới, một trang mới nhiều chuyển biến bất ngờ và cũng không kém phần u ám !